XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  ĐÃ CÓ ANH TRONG NỖI NHỚ CỦA EM CHƯA?


Phan_8

“Dạ dạ!”

Tôi luống cuống chạy theo ông, Phong đi theo sau một đoạn. Chắc vì giải thích với Lệ Quyên. Phong và Lệ Quyên, Lệ Quyên và Vũ, Vũ và Hải Yến, thế là thế nào, còn tôi nữa, tôi và… ông nội.

Phong gọi một chiếc taxi màu xanh, mở cửa sau để ông vào nhưng ông lại muốn ngắm phố phường nên ngồi ghế trên. Ông nội vốn dễ tính mà bữa nay xoay như chong chóng.

Phong đợi tôi vào trong rồi đóng cửa. Vòng ra sau mở cửa ngồi ghế bên. Thế mà tôi tưởng cậu ấy ở lại bữa tiệc.

Tôi tiếp tục im re, di di chân váy, ngay cả địa chỉ nhà cũng để ông nội chỉ.

Còn nhớ hai đứa từng ngồi chung hàng ghế sau, hôm đó tôi và Phong bị ép chặt bởi hai mẹ, hàng ghế trên là bà nội đi cùng cổ vũ. Đó là cuộc thi Bé khỏe Bé ngoan ở trường mẫu giáo nhân dịp Trung Thu, mẹ tôi trát đầy phấn má hồng lên mặt hai đứa, trông cứ như hai chú hề bị tống đến trường. Phong ngồi sát sạt, dù ghét cái thứ màu mè trên mặt nhưng không dám kêu ca, trong khi tôi xớn xác nghêu ngao bài “Chiếc đèn ông sao.” Sau đó cô Khánh xuống xe rẽ vào cơ quan, nhờ mẹ tôi trông chừng Phong giúp, thế mà hai đứa vẫn ngồi sít sịt, không hở ra bọng khí nào.

Giờ mỗi đứa một góc, áp sát cửa xe, không hở ra bọng khí nào.

“Bố mẹ con giờ công tác ở đâu?”

Nếu không có ông thì chúng tôi như người vô hình.

“Mẹ con làm ở viện nghiên cứu khoa học, còn bố con bên dầu khí.”

“Tốt quá. Bữa nào bảo bố mẹ con tới nhà con Chun ăn một bữa.”

“…”

Phong không trả lời ông. Chúng tôi tiếp tục im lặng.

Cho tới đường rẽ vào, xe ô tô không thể đi vào nữa, thì có tiếng mở cửa xe, còn không vẫn im lặng.

“Con Chun mời bạn vào nhà chứ!”

“Dạ… Ph… bạn vào nhà tớ chơi!”

Chỉ cơ miệng hoạt động, còn lại mặt tôi vẫn đơ ra khiến chú tài xế đang trả tiền thừa phán:

“Căng thẳng như đi ra mắt bố mẹ vợ thế thì làm ăn được gì?”

Hình như chú không nói tôi, càng không phải ông nội, còn lại cậu ấy. Tôi chỉ dám liếc mắt nhìn Phong vài giây, gặp ánh mắt cậu ấy là tôi ngước lên trời ngắm trăng sao ngay.

Trước đây chúng tôi có bao giờ thế.

Theo thứ tự ông đi trước vì chê hai đứa chậm rì, tôi bám sát ông, Phong sau đó một vài bước chân.

“Phong có em không con?”

Dù nghĩ nát óc tôi cũng không đưa ra được câu hỏi thăm dành cho cậu ấy thế mà ông thì luôn có.

“Dạ có. Cả em trai và em gái.”

“Tốt. Sau này con Chun có làm dâu nhà họ Trịnh cũng bớt gánh nặng.”

“Ông!!! Ông đừng trêu chọc cháu!”

Ai lại đem chuyện cưới xin nói với người bao lâu mới gặp lại chứ. Hic hic. Mà Phong và Lệ Quyên, bó hoa,… họ là một đôi mà.

“Hai đứa câm như con hến ông không nói vậy thì sao mày mở miệng.”

Nhưng mà ông nói thế chỉ càng làm ngại ngùng trong tôi lớn hơn.

“Thế còn thằng nhóc tên Vũ?”

“Ông hỏi gì ạ?”

Giờ ông lại sang chủ đề khác.

“Nhà nó có mấy anh chị em?”

“Cháu không rõ.”

“Có mình nó thôi”- Ông biết câu trả lời còn hỏi tôi, - “Trong lúc nhà nó giới thiệu thì cháu làm gì mà không nghe? Mắt dáo dác tìm thằng Phong hả?”

Trời ạ, kiểu gì ông cũng quay sang gán ghép tôi. Tốt nhất nên im lặng.

“Thằng Vũ được đó, nhưng nó là con một nên phải xem xét.”

Mặt tôi muốn mếu cũng không xong. Tôi quay lại khua tay với Phong.

“Phong đừng nghĩ tớ với Vũ có gì, không có gì hết. Chỉ là bạn cùng bàn thôi.”

Cậu ấy bật cười. Ông cũng cười. Nhưng tôi không cười.

Hình như Phong có điện thoại, tôi thấy cậu ấy rút ra nghe và nói sẽ quay lại. Thế là cậu ấy xin phép ông đi, hẹn dịp khác đến nhà chào bà và bố mẹ tôi.

Tôi cứ thấy cậu ấy khang khác thế nào. Thâm tâm vẫn chưa nghĩ rằng mình đã tìm được Phong.

Ông và tôi trở về nhà.

“Lâm Phong và Lâm Vũ!”

Tự dưng ông nhắc tới hai nhân vật trong phim kiếm hiệp nhằm mục đích gì cơ chứ?

XVII.

“Cool guy trường mình đã lộ diện người yêu rồi chúng mày ới! Đúng là nồi nào úp vung đó. Bạn gái hắn cũng như hắn.”

“Ai? Đứa nào dám cướp cool guy của chúng ta?”

“Con bé Diệp Lệ Quyên ấy.”

“Sao cơ? Nghe đồn bọn B3 nói nó thích Vũ mà.”

“Nó bị Vũ đá rồi, vừa được Phong tán thế là đổ luôn. Bọn này toàn thích yêu lại của nhau. Bạn bè gì kiểu đấy.”

“Cái thằng mới chuyển đến với con bé Lệ Quyên yêu nhau á, có đứa nào ngoài cái lớp ấy biết đâu. Thằng Phong không hề biết, mới lại hắn không phải người như thế.”

“Mày làm gì mà bênh bạn cool guy như chồng con vậy? Con bé người yêu hiện tại của Vũ ấy, vừa là bạn cùng lớp với con Quyên, vừa là bạn cũ của con Yến, nó trơ trẽn cướp Vũ đấy thôi.”

Lần nào ngồi trong nhà vệ sinh tôi cũng nghe được nhiều chuyện, và lần nào cũng có “mùi” của tôi trong đó. (Sao hôm nay tôi tiếp thu vấn đề nhanh thế nhỉ?)

“Bạn cũ của con Yến?”

Ba người họ đã ra khỏi nhà vệ sinh nên không còn nghe thêm được nữa, nhưng câu hỏi cuối ấy là của ai nói nhỉ?

Tôi mang suy nghĩ theo vào lớp, gặp Vũ ngay cửa nhưng cậu ấy phớt lờ luôn. Trong giờ học Vũ cũng chẳng thèm nhìn tôi cười cợt nữa.

Sau ba tiết học thì cô chủ nhiệm vào, dặn cả lớp chuyển sang hội trường.

“Trời ạ, năm nào lớp mình cũng phải đi nghe cái này!”

“Cái gì vậy?”

“Sức khỏe sinh sản tuổi vị thành niên.”

Thái độ ê chề, ngán ngẩm của Minh Thu lan sang Vũ.

“Ặc, cái này trường cũ của tao cũng bắt nhốt cả lớp vào nghe, và tao được lấy ra làm ví dụ.”

“Vì lần này hội trường khá đông, có các bạn lớp khác nên những bạn có tên sau sẽ được đi, còn lại làm bài tập trong sách giáo khoa, tôi sẽ kiểm tra.”

Cô chưa đọc tên mà Vũ và Minh Thu, gần như cả lớp tôi đã thu dọn sách vở.

“Mày còn chưa cất đồ đi?! Nghe cái đó lâu lắm, xong thì cắp mông về luôn chứ quay lại lớp lấy cặp làm gì cho mất công”- Vũ đã trở về cách xưng hô thường nhật, tôi thích như thế hơn.

“Ơ, nhưng… chắc gì tớ được đi.”

“Được á? Mày thích cái được á?”

Vũ vừa nói thì cô đọc đến tên tôi. Cả lớp đi gần hết, chỉ trừ lại vài bạn, hình như họ đang độc thân nên ở lại lớp, Thu nói với Vũ thế mà. Nhưng… tôi thì sao? Và nghe cái đó chán đến nỗi nào mà các bạn phải chuẩn bị sẵn tai nghe.

“Cầm lấy!”

Vũ đưa cho tôi cái tai nghe không dây màu đen. Cậu ấy nhét cái còn lại lên tai và phát nhạc. À há, là bài “Đưa em đi chơi xa/ Trên con xe tay ga” bữa trước.

Lớp tôi “ra quân” nhiều nhất, những lớp khác nhiều thì chừng 2/3, hoặc một nửa. Trông thấy Phong đi từ cửa lớp 11B1, tôi giơ tay vẫy, có cả Hải Yến nữa, nhưng sau đó Yến đi lẻ một mình, vì Lệ Quyên đã chạy tới kéo Phong lên trước.

Vũ tự dưng kéo tôi sát hơn khiến cô Oanh đi gần quay sang lườm hai đứa. Tôi hốt hoảng đẩy ra.

Vào tới hội trường, chúng tôi chia làm hai, một bên dành cho nữ, một bên của nam sinh. Dòng chữ “giáo dục giới tính” to hoành tráng trên bục, tôi định kiếm chỗ nào góc cuối ngồi nhưng đã chật kín, đang lúc lúng túng thì bị gọi lên hàng đầu.

Hic hic.

Tiếng nhạc trên tai tôi đã tắt. Thầy tổng phụ trách bắt đầu vào đề. Lần lượt từng thầy cô giảng giải về vấn đề tâm lý tuổi mới lớn, rồi cái gỉ gi gì đó. Nghe xấu hổ chết đi, tôi chỉ biết cúi gằm mặt.

Có người chuyển tới tôi chiếc điện thoại của Vũ và tiếng nhạc lại cất lên. Đó là, một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng, khắc hẳn với dòng nhạc xập xình Vũ thường nghe. Dù nghe không hiểu gì nhưng tôi áng chừng phải có tới chục lần từ “I love You” có trong bài. Giai điệu bài hát hay quá, nhưng nó mang ẩn ý gì chứ. Tôi không muốn hiểu thì cũng đã hiểu rồi.

Sau đó điện thoại của Vũ rung, người gửi là T.Q.P.A.

“Thả tóc ra không lộ tai nghe.”

Tôi ngoái lại, Vũ đang ngồi bên cạnh Phong. Vũ nhìn tôi cười tươi lắm, còn Phong thì không để ý gì cả.

Vũ để chế độ khóa màn hình, tôi lại không rành lắm nên trừ khi bỏ tai nghe, còn không cụm từ “I love You” cứ lảng vảng quanh tai. Sau đó tôi đưa đến quyết định vừa nghe nhạc vừa nghe giảng, vì dù sao như thầy Tổng phụ trách nói, giáo dục giới tính là một môn khoa học cung cấp đầy đủ kiến thức về cơ thể học, tâm lý học, kỹ năng tự bảo vệ. Đây là bài học bổ ích, rất quan trọng cho lứa tuổi vị thành niên.

“Giờ tôi cần một nam sinh và một nữ sinh lên đây. Ai xung phong.”

Đương nhiên là không rồi, bọn học sinh chúng tôi cắm mặt xuống… đếm ngón chân.

“À, trong đây tôi thấy bạn Trịnh Quốc Phong Anh, xin mời bạn lên đây. Được rồi, vậy đã có một bạn nam rất đẹp trai, có bạn nữ nào muốn đứng cùng với cool guy không?”

Phong phải lên ư, thật tội nghiệp cậu ấy. Sau khi một nhân vật nam bị lên thì cả lũ con trai thở phào nhẹ nhõm, đến lượt bọn con gái tụi tôi ghẹt thở. Gì chứ mấy chuyện nhạy cảm thế này ở tuổi tôi đứa nào chẳng thẹn.

“Em!”

Âm thanh ấy giống như thánh chỉ giáng xuống. Sự trùng hợp ngẫu nhiên đặt trong hoàn cảnh hết sức tình cờ. Tôi nói là trùng hợp vì đúng lúc thầy nhìn xuống, điện thoại của Vũ phát sáng. Tin nhắn từ tổng đài thông báo khuyến mại, mà tôi đang cầm nó trong tay.

Sự thật là tôi phải lên, đứng đối diện Phong, thầy đứng giữa. Hai đứa lẽ nào là công cụ cho bài giảng ngoại khóa, chỉ dám nghĩ đến đó mặt tôi đỏ lựng.

“Nói thầy nghe em thấy gì ở bạn nữ này.”

“…”

Gì vậy cà? Thầy… sao lại hỏi đúng câu tôi luôn canh cánh trong lòng.

Phong chậm trả lời quá. Hai đứa cứ đừng nhìn nhau vậy thôi. Vậy nhưng tôi vẫn rất vui và háo hức chờ đợi cậu ấy nói gì.

“Em chưa thấy gì nổi bật.”

Đó không phải câu trả lời tôi muốn nghe, cái tôi muốn biết là Phong còn nhớ về mình không?

Thầy quay sang hỏi tôi câu tương tự.

“Em thấy gì ở cậu ta?”

Thậm chí thầy còn hiểu luôn tôi muốn nhắn nhủ gì với Phong nữa.

“Bạn ấy… là một bạn nam.”

Chẳng lẽ lại là bạn nữ, hic hic, vốn từ của tôi chạy đi đâu hết rồi. Bên dưới cười như chợ vỡ.

“Cặp này không được rồi, bạn nữ chưa gì đã đỏ tía tai. Chắc lo bạn trai ghen. Thầy mời một bạn khác.”

Tôi đi xuống, để Lệ Quyên lên, vì bạn ấy xung phong.

Mặt tôi không còn đỏ lựng mà méo xẹo. Đã vậy điện thoại của Vũ còn đổ chuông, có tin nhắn tới từ T.Q.P.A.

“Rất tốt.”

Tôi nhìn lướt qua rồi nhét điện thoại sâu trong cặp, đợi lúc về đem trả. Đã buồn lại còn bị xát muối.

Vẫn với câu hỏi trên, vậy mà Phong nói về Lệ Quyên rất nhiều, đến nỗi mà tụi nữ sinh còn òa lên thích thú.

Lệ Quyên bị thầy vặn vẹo đủ thứ, nhưng bạn ấy đối đáp rất tự tin. Còn Phong tiếp nhận những vấn đề này hết sức bình thường bởi ở nước ngoài họ có hẳn môn học giáo dục giới tính cho học sinh từ cấp I. Tôi nghe tai nọ luồn sang tai kia, cơ mà nếu bị thầy chất vấn, hỏi han đủ kiểu như thế chắc chỉ biết đứng chôn chân chết ngượng, nên cũng gọi là có chút may mắn.

Từ các câu hỏi về ấn tượng ban đầu, thầy đưa chúng tôi đến các giai đoạn phát triển tình yêu tuổi học trò qua lời kể sinh động và hài hước, giới hạn những điều nên và không nên,…

“Thôi hạ nhiệt, bớt căng thẳng. Hai đứa song ca một bài rồi thầy thả cho về.”

Tiếng vỗ tay reo hò rầm rầm. Trong khi tôi hát rất dở, Lệ Quyên lại hát hay. Phong thì không nói làm gì, từ xưa cậu ấy đã được các cô dạy mẫu giáo cho đứng giữa mười bạn nữ để hát.

“Hát bài gì nhỉ?”

Lệ Quyên quay sang trao đổi với Phong.

“Nơi tình yêu bắt đầu/ Cơn mưa tình yêu/…”

Có rất nhiều lời đề nghị.

“Con chim vành khuyên thì sao?”

Phong không nói với Quyên, không nói qua mic mà hướng về tôi. Và chẳng có lý do nào để tôi đưa mắt nhìn về phía khác. Trong khoảng khắc ấy, khoảnh khắc của hai chúng tôi, của con bé Chun ngây ngô và thằng nhóc cùng bàn, chúng tôi đã hát bài “Con chim vành khuyên” bị thiếu lời, giờ đây, khoảnh khắc này, tôi đã chạm được vào quá khứ, vào những nỗi nhớ và vô vàn kỉ niệm tươi đẹp.

“Bài gì cơ?”

Quyên hỏi lại, Phong trao đổi với cô bạn để chọn bài rồi nhận cây đàn ghi-ta từ thầy Tổng phụ trách. Cậu ấy ngồi lên một cái ghế, bắt đầu bản nhạc dạo.

Tiếng Anh vốn chẳng ăn ai, không hiểu sao tôi nghe và cảm nhận được hết những gì trong bài hát ấy.

“Remember when, we never needed each other

The best of friends like

Sister and Brother

We understood, we'd never be,

Alone

What can I do, to make you mine

Falling so hard so fast this time

What did I say, what did you do?

How did I fall in love with you?

How did I fall in love with you?

…”

Làm sao tôi lại phải lòng em cơ chứ?

Làm sao tôi lại phải lòng em cơ chứ?

Tôi ngẩn ngơ theo giai điệu bài hát. Dường như căn phòng này chẳng còn ai khác ngoài tôi và cậu ấy nữa, dường như tiếng đàn ấy chỉ dành cho tôi, dường như chúng tôi còn nhớ, chúng tôi từng là những người bạn, thân thiết như anh em một nhà, chúng tôi biết: mình không bao giờ cô đơn…

Hoặc là chỉ mình tôi cảm nhận thấy vậy. Vì Lệ Quyên mới là người hát chính.

“Về thôi, còn đơ ra làm gì nữa.”

Tôi ngẩng lên nhìn Vũ, cậu ấy lấy về chiếc điện thoại. Tôi mới nhớ ra, nãy giờ, còn một bài hát khác vẫn cứ chạy đi chạy lại trong chiếc tai nghe mà tôi đã nhét tận sâu trong cặp.

XVIII.

Ngày nào cũng vậy, tôi dắt xe ra khỏi nhà lúc 6h25 và hì hục đạp cho tới gần kịch giờ trống vào. Trong lúc xếp hàng gửi xe, vừa hay gặp Phong, cậu ấy cũng đạp xe tới trường, thế mà từ lúc vào năm học tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi bắt gặp.

“Cứ nghĩ Ch… cậu thường đi học sớm.”

Phong chủ động bắt chuyện với tôi, cậu ấy vẫn còn nhớ con bé Chun ngày trước sáng nào cũng gào ầm trước cửa nhà hàng xóm để thúc thằng bạn mau chóng đến trường chăng?

“À thì… hôm qua thức khuya quá!”

Đó là câu trả lời mà cậu nhóc ấy thường nói, và tôi đã thuộc nằm lòng, để bất chợt bây giờ Phong hỏi, tôi đem ra trả lời.

Điều đó khiến cậu ấy cười, một nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng sớm.

Tôi để xe cạnh bên xe cậu ấy, rồi cùng đi vào lớp, vẫn luôn là Phong bước trước, tôi chậm chạp theo sau mà sao cảm thấy lòng ấm áp lạ kỳ.

Chỉ tiếc tôi không còn được ngồi bên cạnh cậu ấy trong giờ học nữa.

Vì bên cạnh tôi giờ là Vũ.

Vũ đang ngồi chơi bài, cậu ấy ngồi hẳn lên bàn, chân để nguyên đôi giày lên ghế bàn trên. Đáng lẽ lúc này là thời gian kiểm tra bài tập, nhưng cả lớp trưởng, tổ trưởng và lớp phó cũng tham gia cùng, xung quanh còn có sự cổ động của các bạn khác.

Ngoài lối chơi tiến lên tôi biết chơi ba cây, còn lại không biết nên chẳng rõ họ đang chơi gì. Tôi về chỗ nhìn tấm lưng hoành tráng của Vũ lù lù trước mặt, thi thoảng cậu ấy cười nghiêng ngả, suýt làm rơi cặp của chính mình.

Quên chưa nói, lớp phó lớp tôi chính là Lệ Quyên, ván bài vừa rồi người thắng là Quyên, bạn ấy hét lên vui sướng khiến tôi giật bắn mình. Sao tôi cứ thấy bạn ấy cá tính, hợp với Vũ hơn Phong.

Bài của Vũ khá đẹp theo như những bạn xung quanh bình luận nhưng cậu ấy để thua. Chắc thích được Lệ Quyên tét tay đây mà. Vũ đưa tay trước mặt Quyên để bạn ấy soi xem nên đánh chỗ nào, ngắm nghía một lúc, Quyên mới giơ cao hai ngón tay và đánh rất khẽ.

Đã thế Lệ Quyên còn hỏi: “Có đau không?”

Vũ trả lời rằng: “Có.”

Nhìn bọn họ đẹp đôi thật, hơn cả Phong. Tôi nghĩ Phong nên với một bạn nữ hiền hiền, ví dụ như là… tôi chẳng hạn.

Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy nhà chỉ có tôi và ông, mẹ chở bà đi khám bệnh, còn bố đi làm, chú Dương gửi Phong sang để đi đám. Ông tưới nước cho mấy chậu hoa xong thì mắt lim dim, ngủ luôn trên đi-văng. Phong chờ ông gáy o o, lôi cái kính lúp trong túi quần ra, giơ trước chậu hoa mười giờ. Cậu ấy cứ đứng giữa hiên nhà hứng nắng và bảo rằng sẽ cho tôi xem hiện tượng lạ.

Cánh hoa mười giờ bị héo rồi bốc khói.

“Giời ạ! Hai đứa làm cái gì thế hả giời! Mày có biết ông phải lên tận Tuyên Quang mang chậu hoa này về không?”

“Hoa này ở đâu chả có ông? Cháu đang nghiên cứu khoa học.”

Phong vẫn còn định soi kính vào chậu xương rồng.

“Lôi tờ giấy ra mà soi chứ chúng mày có biết hoa này là quà kỉ niệm của ông không?”

Tôi và Phong ngồi nghe ông kể về mối tình đầu của mình, ông dặn không được kể với bà vì đó là những kỉ niệm vô cùng tươi đẹp trước khi gặp bà. Rằng ông và mối tình đầu là bạn từ thuở lọt lòng, ngày ông đi nhập ngũ hai người hứa hẹn nhiều lắm, một vài năm sau ông về thăm nhà thì bà ấy đã lấy chồng tận Tuyên Quang, con hai tuổi rồi. Nhìn hai đứa tụi tôi chơi với nhau khiến ông nhớ đến người cũ, và dặn Phong:

“Sau này đừng nghe những gì con Chun thề thốt.”

Giờ thì tôi mới hiểu sao ông nói vậy, còn khi ấy tôi chỉ biết nghe Phong trả lời rằng:

“Cháu sẽ lấy nó trước khi đi xa.”

“Thằng này khôn đáo để!”

Rốt cục mười năm sau tôi lăn ra cười, chứ lúc đó mặt tôi ngơ ngác lắm.

Vũ đã về chỗ từ lúc nào, hội bài bạc cũng đã giải tán, cậu ấy nhìn vẻ mặt tươi rói của tôi, cau mày.

“Vũ có người bạn thơ ấu nào không?”

Tôi nghĩ chắc Vũ còn có nhiều hơn Phong, và cũng nghịch chẳng kém gì.

“Hả...?”

“Bạn hàng xóm chẳng hạn?”

“…”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .